Vần thơ tiếp nối của Pham Doanh và Hong Vu Lan Nhi
***
Tìm em trong cõi hao gầy
Tìm em trong cõi hao gầy
Hình như tâm tưởng đã đầy mông lung
Phải còn em?
dáng phù dung?
Mộng du chưa tỉnh trong vùng hoang mang
Phải em không?
vẫn áo vàng?
Mà như hư ảo mây ngàn bao quanh
Trong tay, còn chút nắng hanh
Khi tàn hơi ấm, là xanh xao đời
Anh về qua phố không người
Ngập ngừng hứng hạt mưa rơi trên cầu
Gió sương, áo mỏng thoáng sầu
Nỗi buồn thiên cổ vẫn hầu chưa nguôi
Hồn hoang dã,
mộng hư vời
Từng cơn nước,
chảy qua đời thênh thang
Hồi tâm, ngoảnh lại điêu tàn
Trên tay huyền ảo, trăng vàng lung linh
Phải không em ?
chuyện chúng mình
Còn đầy nỗi nhớ, còn tình hương xưa
Thôi em về nhé,
kẻo mưa
Tiễn em mấy đoạn, vẫn chưa ngút ngàn
Bàn tay khua nước, xóa hình
Một vầng trăng vỡ như tình hao hư
Thôi em, bên ấy sương mù
Quanh đời chật hẹp phù du bận lòng
Từ em về lại bản buôn
Ta chờ con nước trên nguồn về xuôi
Em mang cơn lốc qua đời
Cuồng phong gió bão trong lời du ca
Em đi ta lại trầm kha
Niềm đau sa mạc cũng là vắng em
Lá rơi tơi tả trên thềm
Tìm trong men rượu niềm quên lãng đời
Còn đâu mắt biếc môi cười
Xanh xao năm tháng cho người dại ngây
Mưa trên xóm vắng hao gầy
Phập phồng bong bóng trôi đầy phố xưa
Gửi hồn theo những hạt mưa
Thấm vào lòng đất cho vừa nhớ thư ơng
Xa em đã mấy năm trường
Còn nghe mất mát, còn vương nỗi nhầu
Tình muôn thuở,
vạn kiếp sâù
Nỗi buồn tượng đá cúi đầu bơ vơ
Này tôi, sao mãi đợi chờ
Giọt mưa trên mái nhà thờ tháp chuông
Vang vang ngân vọng cung buồn
Tiếng rền hòa tiếng mưa tuôn trong đời.
Phạm Doanh
***
TRONG TIM DẤU NỖI NGẬM NGÙI
Trong tim dấu nỗi ngậm ngùi
Đời vô thường đã chôn vùi tuổi hoa
Tình như một chuyến xe qua
Như tia nắng sớm chói loà bóng cây
Thoảng như làn gió heo may
Như mưa bong bóng nở đầy trên sân
Tìm trong ánh mắt ngại ngần
Nửa như luyến nhớ, nửa quằn quại quên
Muốn xua tan những muộn phiền
Lại như muốn giữ cái duyên bẽ bàng.
Trong giá lạnh đón mùa sang
Chưa Xuân mà đã rộn ràng tiếng chim
Mùa Đông giờ chỉ im lìm
Mà nghe nuối tiếc hoa tình rụng rơi
Sắc hoa tím cả bầu trời
Hương hoa thơm ngát bên người Dấu Yêu
Mùa đông cây cỏ tiêu điều
Xuân về nẩy lộc, nở nhiều điều vui
Trong tim dấu nỗi ngậm ngùi
Dấu hình bóng cũ bên đời nổi trôi
Dấu tình vào chốn mù khơi
Dấu từng kỷ niệm vào nơi ngút ngàn.
Nhớ sao nhớ đến võ vàng
Nhớ xanh xao mặt, nhớ tràn khối tim
Nhớ khi người đã khuất chìm
Còn nghe xao xác lời tình tự đau
Nhớ như tằm nhớ nong dâu
Như chim nhớ tổ, như cau nhớ trầu
Như hình nhớ bóng đêm thâu
Như con tim nhớ tình đầu thiết tha
Như rằm nhớ ánh trăng ngà
Như sông nhớ bến, đò qua nhớ người
Hải âu nhớ sóng trùng khơi
Đêm sâu nhớ ánh mặt trời gắt gay.
Tiễn Người trên bến sông này
Trời thì giông gió, thuyền đầy nhớ nhung
Chia tay, đau nỗi khôn cùng
Hồn như lạc phách, mịt mùng tháng năm
Hình như từ thưở Đông sang
Xuân thôi không đến, Hạ tàn tạ theo
Thu hoài ôm ấp mối sầu
Bốn mùa luân chuyển nỗi đau héo mòn
Vắng Người, nhạt cả mầu son
Lược thưa biếng chải, gương còn biếng soi
Bóng Người khuất lấp xa xôi
Tình xưa năm tháng ru đời xanh xao
Thôi đành chấp nhận lòng đau
Gửi hồn hoang đến đỉnh sầu thiên thu.
HONG VU LAN NHI
12/2/2004
Vần thơ x/h của Mạc Phương Đình và Hong Vu Lan Nhi
THÁC LŨ
Ta như con suối trên nguồn cạn
lòng bỗng thành sông lúc gặp em
con nước trở mình như thác lũ
trôi đi ngàn sỏi đá vô tình
trăm năm ngủ giữa lời ru mẹ
một thoáng phù du bỗng chiến chinh
dẫu mắt một lần chưa nhuộm sóng
làn môi chưa nở đóa thu xanh
sâu trong hiu hắt chiều hoa rụng
ai gọi từ tim chiếc bóng mình
tiếng vọng thì thầm đêm thức giấc
nửa ta còn mất giữa vô minh
xoay trong tiềm thức niềm cô độc
chiếc lá trôi đi bỏ lại cành
ngõ trước mênh mông dòng biển cuộn
em vào ngơ ngẩn khúc đời quanh
bỗng dưng mật ngọt trên đầu luỡi
rụng xuống thành thơ khúc độc hành
mạc phương đình
trong tập LỜI RU TÌNH
***
CÕI TRỐNG
Tia lửa trời, đốt tình ta khô cạn
Dòng thác kia, không đủ tưới cho dời
Con suối nhỏ, len theo triền hang núi
Đổ theo từng khe đá chảy về xuôi.
Nước chảy mãi, đá mòn xanh rêu phủ
Soi dòng trong, tìm lại bóng riêng mình
Thời gian đó, ôi một thời quá khứ
Một thời buồn tan tác với điêu linh.
Viên đá cuội, nằm im nghe nước chảy
Lướt qua thân, về lại một dòng sâu
Thân cát bụi, lại trở về cát bụi
Dấu chân hoang, chôn vùi tấc dạ sầu.
Vùng cỏ dại, mọc bên gành núi đá
Chịu nắng mưa, chịu sương gió đất trời
Hy vọng gì, từ cao nguyên xa lạ
Có một mùa, hoa nở thắm đời tươi.
Trăng vằng vặc giữa trời lồng lộng gió
Soi không gian, soi tận đáy hồn buồn
Chỉ một bóng trên lối mòn thui thủi
Thấm vào hồn từng ý nghĩa sắc không
HONG VU LAN NHI
3/22/2004
Vần thơ x/h của Khiếu Long và Hong Vu Lan Nhi
BÀI CÁT NGỌC 19
Những đêm sầu biết về đâu
Vì nhân gian đó sắc màu đổi thay
Em quên hơi ấm vòng tay
Để buồn lên ánh mắt này trong ta
Đêm vui nào cũng chợt xa
Ánh đèn huyền ảo chỉ là mộng thôi
Có vì sao lạc đổi ngôi
Tiếng ai như khóc trên đồi tình nhân
Ta về tìm lại nghĩa ân
Những năm tháng cũ ân cần trao nhau
Em còn đó với niềm đau
Ta lênh đênh bến giang đầu nhớ mong
KHIÊU LONG
***
HƯ KHÔNG
Thuyền tình lạc giữa mênh mông,
Ngả nghiêng bão táp, gió giông ngập trời.
Nhớ xưa nồng ấm bên người,
Nụ ân tình nở trên môi suối nguồn
Để giờ lạnh giá, cô đơn,
Tâm tư trống vắng, nỗi buồn vây quanh.
Sầu dâng tràn mắt long lanh,
Kỷ niệm xưa đã trôi nhanh theo dòng.
Một mình dưới ngọn đèn chong,
Từng trang nhật ký trải lòng nghẹn đau,
Tháng ngày mất hút tình nhau
Từ hư không, lại đổ vào hư không.
HONG VU LAN NHI
4/1/2004
Vần thơ x/h của Duy Định và Hong Vu Lan Nhi
Đi tìm ngạc nhiên
Duy Định
Tôi chờ đợi một ngạc nhiên nào tới
Trong những đêm, lóng lánh ánh sao trời
Trong những đêm trò chuyện với mình tôi
Hay trầm mặc thu hình sau bóng tối
Tôi chờ đợi ngạc nhiên nào sẽ tới
Giữa giòng đời, bên quán xá đơn côi
Ly cà phê, làn khói thuốc chơi vơi
Nhìn sợi trắng vẽ lên từng dấu hỏi
Tôi chờ đợi một ngạc nhiên nào tới
Bao trạm xe, bao đường phố đông người
Ngã tư đèn xanh đỏ, dấu buồn vui
Những chiều xuống đi về bàn chân mỏi
Tôi chờ đợi ngạc nhiên nào sẽ tới
Những chiều mưa, mờ mịt trắng khung trời
Nước từng dòng xuôi tóc xuống bờ môi
Cơn lạnh buốt thấm vào hồn diệu vợi
Toi vẫn chờ chuyện gì không rỏ tới
Trên con đường viễn xứ quá xa xôi
Chờ cuồng phong chờ ngoài khơi bão nổi
Mà giờ đây màu tóc đã phai rồi
Tôi chờ đợi chuyện gì không hiểu nổi
Tiếng gọi nào từ dảy núi xa xôi
Lời thần linh sau những đám mây trôi
Con chim trắng xuống đưa đường dẫn lối
Tôi vẫn chờ như ngọn đèn mê mỏi
Chờ dấu trần năm tháng sẽ phai phôi
Tôi chờ mãi trên những làn chỉ rối
Và ngây ngô nhìn nhân thế mỉm cuời
Tôi vẫn tìm chuyện gì chưa hiểu nổi .....
***
TÌM GÌ TRONG HƯ ẢO
Người đợi chờ một ngạc nhiên nao tới
Trong tâm tư còn hy vọng niềm vui
Còn tin tưởng vào cuộc đời may rủi
Còn ươm mơ dệt mộng giữa tình người
Người đợi chờ mong một lần thay đổi
Ở đất trời trong thiên biến vạn hình
Và tha thiết với những gì rất mới
Dù bao lần chịu sóng gió điêu linh
Người đợi chờ vì tin vào phần số
Một tình yêu từ sóng bạc thiên hà
Và mơ ước lời từ tâm, độ lượng
Ở tinh cầu, xa, xa rất là xa ...
Người đợi chờ, trong đại dương bao la
Rừng hoa sóng không vỡ òa tan biến
Để tình em mãi trắng như hoa biển
Anh mang về dâng hiến trọn niềm vui
Người đợi chờ, trong tin yêu mòn mỏi
Một vòng tay, một ánh mắt dịu hiền
Nhẹ nhàng đến, hong đời thêm ấm áp
Tình thủy chung và sẽ mãi trọn bền
Người chờ đợi, tháng năm dài bất tận
Cho ngàn năm, trần thế trước như sau
Sẽ hạnh phúc, không gây sầu, gây khổ
Tình thương yêu sẽ thắm mãi một màu .
Người đợi chờ, đợi chờ trong hy vọng
Nhưng riêng ta, bao dấu hỏi nghi ngờ
Trăng tròn khuyết, bốn mùa thay, mưa, nắng
Sao đổi ngôi, ngày đêm giữa thực mơ ...
Làm sao hiểu khi đời toàn dấu hỏi ...
HONG VU LAN NHI
3/17/2004
Vần thơ x/h nguyên vận của Tiểu Thảo và Hong Vu Lan Nhi
Thơ Gởi Dấu Yêu
Em viết thư này cho Dấu Yêu
Có pha nắng sớm với mây chiều
Đọc thư như thể gần nhau lắm
Những nẻo đi, về thôi hắt hiu
Thương quá tình anh trao gởi em
Trong từng nét chữ rất thân quen
Áp thư lên má, hồn mơ mộng
Xin được cùng anh giữ trọn niềm
Tỉnh lỵ bây giờ Thu sắp sang
Thương màu xanh lá sẽ pha vàng
Em đi trong gió thơm Thu mới
Tóc bồng theo gió, tóc mơn man
Mai mốt đây trời lất phất mưa
Nhớ chăng Yêu Dấu buổi Thu xưa
Đôi mình tương hội, trao tình thắm
Mới đó mà nay đã mấy mùa
Em biết đôi mình tuy cách xa
Vẫn yêu nhau mãi, chẳng phôi pha
Anh đừng buồn nhé, người yêu dấu
Tình ở trong tim vẫn đậm đà
Em viết thư này như thể em
Ở bên Yêu Dấu kết tơ duyên
Cuối thư em viết kèm ba chữ
"I Love You" và em... ký tên... hì hì ...
Tiểu Thảo
HỒI ÂM
Nhận được thư tình của Dấu Yêu
Trời thu lãng đãng bóng mây chiều
Lời thư sao thấy thân thương quá
Niềm vui xoá hết nỗi buồn hiu.
Đọc hết tâm tư của chính em
- Dạt dào cảm xúc rất thân quen -
Những ngày chung bước trên hè phố
Tâm sự cùng nhau vạn nỗi niềm.
Gió lạnh thổi về, báo thu sang
Hàng cây trước ngõ đã thay vàng
Lá rơi từng chiếc, trời cô quạnh
Nhìn chiều, lòng nhung nhớ miên man.
Chiêù nay trời bỗng đổ cơn mưa
Gợi bao kỷ niệm thưở xa xưa
Những lối dặm mòn con phố nhỏ
Xuân, Hạ, Thu, Đông đã mấy mùa!
Bao mùa lá rụng bấy mùa xa
Dòng đời ly cách chẳng phôi pha
Ai hiểu cho không tình viễn xứ
Vẫn nhớ quê hương, nhớ đậm đà.
Cuối thư chỉ biết cám ơn em
Yêu Dấu mong tình sẽ đẹp duyên
Xa xôi cách trở, đường muôn dậm
Dán lá thư rồi, quên ký tên.
HONG VU LAN NHI
10/7/2004